Thứ Ba, 8 tháng 11, 2011

Mưa trái mùa


TTO - Tháng tư, từng cơn mưa lạnh rơi vào lòng phố. Gió lặng lẽ ở ngay cạnh mưa, tan trong mưa. Đứng giữa Hà Nội, giữa những con đường quen thuộc mà nhớ Hà Nội quay quắt.
Nhớ như đã xa Hà Nội cả nghìn kilomet. Nỗi nhớ đầy dần lên, lòng nghẹn lại. Đứng bên dưới nhìn lên lan can quán Đinh, thèm, nhớ… nhưng không dám bước chân lên.
Tháng tư, không còn mùa đông, nhưng phố trầm lặng, đôi lúc đứng nhìn hồ Hoàn Kiếm thấy mong manh một nỗi niềm, cảm giác tận sâu trong tâm hồn có điều gì đó thiếu vắng - Ảnh: Bích Dậu
Ở một nơi thân thuộc mà sợ mình ở giữa những xa lạ mới nhận ra: mình đang thiếu Hà Nội, nhớ một người Hà Nội - là anh. Thèm nhìn thấy một ánh mắt quen quen nơi đây, một giọng nói đã đi cùng em suốt những ngày lang thang. Nhớ Hà Nội, người cho em cơ hội để chọn một lối đi, có anh và có Hà Nội. Để rồi những ngày này, những ngày tháng tư chuyển mùa, Hoàn Kiếm buồn mênh mang, nhớ và thương anh.
Quán cũ, vắng hẳn tiếng nói, cười của anh. Vắng cả những lần anh ngồi lặng lẽ, nghe nhạc… Và em, bỗng thấy mình mỏng manh đi giữa lòng Hà Nội. Như một cơn gió, trôi đi, cứ trôi đi mà không biết nơi nào chờ đợi. Không biết nơi nào sẽ là nơi để gió đứng lại. Gió cô đơn vì một người đã ra đi.
Xa Hà Nội.
Tháng tư, gió thôi không hát khúc hát của người bạn đồng hành phố. Gửi một chút mưa bụi cho miền Trung đầy nắng.
Tháng tư, loa kèn trắng tinh khôi trong những ngày mưa chuyển mùa Hà Nội. Trời càng sụt sùi mưa bụi, màu trắng của loa kèn càng trở nên dịu dàng, lan tỏa. Những ngày này lang thang trên khắp con đường Hà Nội nơi nào cũng có thể thấy những xe hoa đầy màu trắng. Những nụ hoa còn e ấp khép hờ như cười, như thẹn thùng với phố. Loa kèn trắng đến tận cùng của những tinh khôi, làm nao lòng những kẻ lang thang…
Tối nhận được SMS “tháng tư về rồi… ngắm loa kèn giúp anh nhé!”. Ở xa Hà Nội, anh vẫn chờ mùa loa kèn nở, như bao nhiêu năm nay, đã quen đếm những mùa hoa của Hà thành, để đến hôm nay khi buộc phải rời xa, rồi những tháng ngày xa xôi ấy sẽ lấp bằng ký ức về một mảnh đất khác.
Nhưng có khi nào là đầy không, hay sẽ mãi là những khoảng thiếu trong tâm hồn anh - người con Hà Nội thân thuộc từng con đường, góc phố, thuộc cả tiết trời mau đổi thay của Hà Nội. Mùa này, em sẽ ngắm loa kèn trên phố giúp cả phần của anh. Và giữ lại một chút hương loa kèn còn vương trên đôi bàn tay nhỏ bé, để khi anh trở lại, vơi bớt những hụt hẫng vì vắng đi một mùa hoa Hà Nội.
Những mùa hoa bỏ lại... - Ảnh: Bích Dậu
Tháng tư, những gánh hàng rong đầy ắp quả mơ vàng, nho nhỏ, vẽ về đủ đầy cả một giấc mơ của những ngày xưa cổ tích. Giấc mơ của anh. Giấc mơ của em. Mơ về một chiều sông Hồng đầy gió, anh đi nhặt những viên đá nham nhở ném xuống dòng sông cuộn chảy, để thả trôi mọi buồn phiền đi thật xa.
Mơ một đêm em và anh ngồi lạnh buốt bên hồ Tây. Im lặng. Chỉ còn tiếng sóng lăn tăn, và tiếng gió lạnh buốt thổi từ nơi xa về. Mơ thấy nụ cười anh, giữa ngàn ngàn những bông hoa đầy màu sắc giữa chợ hoa đêm lạnh. Mơ rằng anh đã ôm em thật nhẹ, nhưng đủ ấm, hơi ấm của những người xa lạ yêu nhau… Em ngồi bên một gánh hàng rong, nhặt những quả mơ vàng tươi, mọng nước, đặt vào một chiếc bình nhỏ xíu… để giữ cho giấc mơ của mình thật gần.
Tháng tư, có một con đường vẫn đang chờ đợi anh. Chờ đón bước chân anh trở về. Hà Nội của anh, Hoàn Kiếm trầm mặc, Long Biên lộng gió… Mọi nơi đều vẹn nguyên dấu chân anh.
Tháng tư, em sẽ đi trọn vẹn những con đường ấy, gửi giùm anh nỗi yêu thương vào lòng phố. Để phố biết dù người có đi xa, nhưng tâm hồn người đã gửi trọn cho miền đất này, mãi ở bên cạnh. Chỉ còn lại là những niềm yêu sâu lắng, tha thiết…
Tháng tư, gửi Hà Nội về phương xa ấy cho anh. Một chút thôi, để biết Hà Nội cũng đang nhớ thương anh…
Buộc nỗi nhớ vào gió, bay đi.
PHONG LINH